Harry Kane – Son Heung-min đang là cặp tấn công lợi hại nhất châu Âu. Nhưng sự lệ thuộc vào họ có thể khiến Mourinho và Tottenham trả giá đắt.
Tottenham vừa thắng Brentford 2-0 ở bán kết Cup Liên đoàn với một bàn của Moussa Sissoko. Một bàn của Son Heung-min. Chuyện Son ghi bàn không lạ, nhưng Sissoko lập công lại là việc bất thường.
Theo Telegraph, phong độ xuất sắc của cặp Kane – Son. Dường như làm triệt tiêu ham muốn ghi bàn của những cầu thủ còn lại
Trên mọi đấu trường, bộ đôi này góp 33 bàn, phần còn lại của đội chỉ ghi được 28 bàn. Riêng ở Ngoại hạng Anh, cặp tấn công Hàn Quốc – Anh chiếm 22 trong tổng số 29 bàn của Tottenham. Son ghi 12 bàn, có năm kiến tạo. Trong khi Kane ghi 10 bàn và 11 lần chuyền cho đồng đội lập công.
Với phần còn lại của đội, chỉ có sáu cầu thủ khác biết ghi bàn ở giải quốc nội. Chỉ có một người ghi nhiều hơn một bàn thắng. Và một người khác có nhiều hơn một đường kiến tạo. Đó là Tanguy Ndombele – tiền vệ trung tâm ghi hai bàn mùa này. Và Sergio Reguilon – hậu vệ trái có hai kiến tạo.
Gareth Bale, Lucas Moura và Lo Celso mới đóng góp được một bàn. Chưa ai trong số các tiền vệ và tiền đạo. Gồm Steven Bergwijn, Erik Lamela, Dele Alli, Harry Winks, Sissoko và Pierre-Emile Hojbjerg. Biết ghi bàn ở Ngoại hạng Anh từ đầu mùa. Chừng nào Kane – Son còn bay cao.
Cặp tấn công này có thể tự phối hợp với nhau để lập công. Nhưng nếu một trong hai không đặt dấu ấn. Hoặc tệ hơn không thể đá vì bị treo giò hoặc chấn thương, Tottenham gần như chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Thực tế cho thấy, hai trong ba trận thua của Tottenham tại Ngoại hạng Anh mùa này. Trước Everton và Leicester. Đều đến khi Kane – Son đều không góp công trực tiếp vào bất cứ pha làm bàn nào.
Trong cả hai trận này, Tottenham đều thua trắng, lần lượt 0-1 và 0-2. Ở trận thua còn lại, trước Liverpool, người ghi bàn duy nhất cho Tottenham. Một lần nữa, lại là Son – cái tên quen thuộc.
Các tiền đạo như Bergwijn hay Moura được kỳ vọng làm tốt hơn những gì đang thể hiện. Trong mùa giải mà Tottenham không giấu tham vọng tranh vô địch. Trong khi đó, dù khó đòi hòi các tiền vệ trung tâm như Sissoko hay Hojbjerg. Phải thường xuyên dâng cao. Đáng lẽ họ cũng phải tạo được ảnh hưởng. Trong các miếng phối hợp ở một phần ba phần sân đối phương. Nhất là trong các đường chuyền sau cùng, hoặc trực tiếp châm ngòi cho các bàn thắng.
Bàn thắng của Sissoko trước Brentford có thể là một lời nhắc nhở cho Mourinho. Điều tương tự với pha kiến tạo của Ndombele trong pha lập công thứ hai của Son – một đường chọc khe tuyệt vời cho chân sút Hàn Quốc đang trên đà băng xuống.
Phong độ của Ndombele được cải thiện rõ rệt mùa này, nhưng ở khía cạnh đóng góp trực tiếp vào các bàn thắng, anh vẫn chưa thực hiện được ở mức xuất sắc.
Việc Brentford đang đá ở giải hạng Nhất không hạ thấp giá trị màn tỏa sáng của Sissoko và Ndombele, hay tạo lập luận rằng họ chỉ có thể tạo đột biến trước một đối thủ cấp thấp. Brentford không thuộc Ngoại hạng Anh, nhưng dựa vào màn trình diễn và thứ hạng gần đây của họ trên bảng xếp hạng, sẽ không ngạc nhiên nếu đội bóng này lên hạng ở mùa tới. Đội quân của HLV Thomas Frank có chuỗi 16 trận bất bại trên mọi đấu trường, dài nhất làng bóng đá Anh.
Khi làm khách của Tottenham hôm 5/1, có nhiều lúc họ làm khó thật sự cho dàn sao của Mourinho, và ghi được một bàn trước khi nó bị VAR từ chối vì lỗi việt vị.
“Có thể đội bóng này sẽ gia nhập cùng giải đấu với chúng tôi vào năm sau”, lời cảm thán của “Người Đặc Biệt” về đối thủ sau tiếng còi mãn cuộc.
Ở Ngoại hạng Anh mùa này, Man City, Liverpool, Man Utd, Aston Villa, Chelsea, Arsenal và Leeds đều có ít nhất ba cầu thủ ghi được từ ba bàn trở lên. Hầu hết đội này không có hàng công mạnh bằng Tottenham, nhưng nguồn bàn thắng của họ lại đến từ nhiều vị trí hơn, điều sẽ có ích trong một mùa giải kéo dài.
Cá nhân Mourinho hiểu rõ hơn hết tầm quan trọng của việc đa dạng hóa nguồn cung cấp bàn thắng cho đội bóng. Trong những lần vô địch Ngoại hạng Anh gần đây nhất
Các đội bóng của Mourinho đều ghi bàn đa dạng. Ở mùa 2014-2015 tại Chelsea, ông có Diego Costa, Eden Hazard, Loic Remy, Oscar, Didier Drogba và Cesc Fabregas đều có thể ghi bàn và kiến tạo, thậm chí các hậu vệ cũng là những chuyên gia lập công ở thời điểm quan trọng như John Terry và Branislav Ivanovic.
Trong năm năm gần nhất, Tottenham có rất nhiều bàn thắng từ các tiền vệ. Christian Eriksen ghi từ 6 đến 10 bàn ở sáu trong bảy mùa gắn bó, trong khi Dele Alli đã có tổng cộng 50 bàn, 33 kiến tạo sau 160 lần ra sân trong sự nghiệp tại Ngoại hạng Anh. Khi Eriksen ra đi còn Alli đánh rơi tầm ảnh hưởng tại đội bóng, một thời kỳ mới đang đến với tuyến giữa Tottenham.
Phải có cách nào đó gỡ bớt gánh nặng bàn thắng trên vai Son – Kane trước khi mùa giải đi đến những giai đoạn quan trọng nhất. Khi đó, sức lực của cả đội đã suy giảm sau giai đoạn cày ải liên tục, không chỉ ở Ngoại hạng Anh mà còn tại Europa League, Cup Liên đoàn, Cup FA. Đến một lúc nào đó, bộ đôi tấn công này sẽ không còn “gánh team” được nữa.